Giọt khuya theo ánh trăng già
Lại treo lủng lẳng, cây tàn tạ.
Mãnh sương vàng, vỡ trên tơ nhện trắng xóa
Đã ngã! Vỡ tan ra…
Có những miền nhớ vô hạn,
Gọi ta đến những chốn vô hồn.
Ái ân hỡi, nấp dưới vầng trăng vằng vặc
Có thấu! Hồn rã tan…
— Tiên Đặng —
p/s: Đêm siêu trăng, rằm tháng 10 ( 14/11)
Miền Nhớ
Theo dõi
Đăng nhập
0 Comments